Mảnh thủy tinh (Phần 2)

Phần 2:

- Xí! Tôi quít và nhái hắn.

Hắn chở tôi quanh qua các khu phố có những cây phong lá vừa đang ngã vàng, cỏ vừa đang đâm chồi xanh mơn mởn. Những thân cây to lớn, sần sùi, ươn ướt nước tô đậm vẻ đẹp u vuồn, huyền bí của mùa Thu. Hắn ngừng lại bên đường. Quay về phía tôi tươi cười bảo:

- Đây là ngày đẹp nhất của anh!

- Sao anh đi đâu biệt mấy hôm trước vậy?

- Sao, nhớ anh phải không nhóc? – Hắn cố hỏi để được nghe câu trả lời “Ừ, nhớ anh!” từ nơi tôi, chứ hắn biết tôi nhớ hắn, hắn biết tôi lâu rồi và có lẽ hắn biết tôi rõ hơn tôi biết bản thân mình nữa kìa. Tôi không đáp câu hỏi của hắn, chỉ nói:

- Thắc mắc thôi, anh đừng vội kết luận...nhé. Sao không trả lời người ta, hử?

- Anh bận học thi, nên phải đi bỏ thư buổi sáng sớm.

Ngần ngừ một lát tôi đánh bạo hỏi:

- Sao anh chưa bao giờ viết thư cho em?

- Viết gì bây giờ khi chỉ nghĩ tới nhóc là anh nghe một cảm giác lạ lắm, cảm giác đó làm cho anhh không thể viết ra bằng từ ngữ được.

Tôi nghe hai tai mình nóng hổi. Vội bước xuống xe tôi nói:

- Không hiểu sao anh... có thể mến em được nữa, một người như anh, một người như em... - Tôi xòe tay chẳng hiểu.

Anh cười, cái miệng hình thang cân, cạnh trên dài hơn cạnh dưới, nét cười mà tôi cho là hào phóng nhất.

- Anh lại tự hỏi tại sao nhóc có gan để trò chuyện với anh bao nhiêu lâu nay, rồi chiều nay lại có gan leo lên xe để anh chở về nhà. Nhìn nhóc, nhìn anh, anh như một chiếc ly sành chưa tráng men, nhóc như một chiếc ly thủy tinh mong manh, trong suốt đựng đầy nước mát.

- Anh văn chương hay quá! - Tôi thật tình khen ngợi.

Bỗng nét cười trên gương mặt anh biến dạng đi đâu mất:

- Nhóc chỉ cho anh văn chương thôi à?

- Không, em khen thật tình đó mà! - Tôi giương mắt nhìn anh không hiểu.

Im lặng hổi lâu anh với nắm tay tôi, tôi để yên. Bỗng:

“- Tinh, Nhật Tinh, ba không hiểu sao con lại giao du với thằng đó!... Không nói gì nữa hết. Con lớn rồi hãy chọn đi!...”

“Cấm, ba cấm con không được quen người con trai đó...”

Tôi tính giải bày nhưng chưa kịp thì Ba lại tiếp:

“Câm ngay, ba không muốn biết về hắn...” “chọn đi, ba từ con...”

- Tôi giật bắn người tóat cả mổ hôi thì chợt nhận ra mình đang suy nghĩ viễn vong.

Tiếng anh ấm áp:

- Anh biết nhóc của anh đang nghĩ gì? Anh sẽ làm ba em mến anh, anh sẽ cắt tóc ngắn, quang chiếc motor bike này vào garage. Anh sẽ tới nhà thăm ba mẹ em một ngày gần nhất.

Tôi nghe hơi ngộp thở vì những quyết định của anh. Chẳng lẽ anh phải thay đổi hoàn toàn như thế để được lòng ba mẹ tôi sao? Nhưng bản tính anh là những gì người ta thấy được. Hay nói cách khác con người anh lộ rõ qua nét nhìn và cách ăn nói: ngang tàng, nhưng biết phải trái, phóng khoáng, nhưng cuộc sống không buông thả, nhất là ăn nói ba gai với tôi nhưng thật là lãng mạn. Tôi thích mái tóc dài và dày của anh, tôi thích cái cằm xanh xám râu, tôi thích những bộ đồ giản dị, cũ sờn nhưng tươm tất, thích mùi Desire Dunhill nhè nhẹ thoang thỏang của anh, thích chiếc motor bike phong trần cà mèn của anh hơn những chiếc xe BMW bóng loáng hai cửa, đời mới của cậu ấm.

- Chẳng lẻ anh phải thay đổi hết sao? - Tôi ngước nhìn anh sâu lắng trong hạnh phúc.

- Làm gì cũng được, miễn ba em cho anh nói chuyện đàng hòang với em là được rồi, vì anh không thích phải lén lút thế này... anh yêu em, anh đâu có tội gì và em cũng vậy! Sao lại không công khai với nhau chứ? Anh đóan biết chỉ tại cái vẻ bề ngòai của anh thôi! Vậy thì anh sẽ thay đổi trong thời gian đầu để anh có cơ hội cho ba mẹ em biết con người thật của anh!

- Như vậy là không thành thật với ba mẹ em rồi, vì khi anh bỏ đi chiếc motor bike, cắt đi mái tóc, anh không còn là anh hòan tòan nữa!

- Phải vậy thôi! - Anh cương quyết.

- Em sẽ không nhìn anh bằng đôi mắt như bây giờ nữa! Hãy cứ là anh và thời gian sẽ giải quyết tất cả. - Tôi cứng rắn cam đoan.

Cả hai im lặng nghe hơi thở của mùa Thu và tận hưởng những giây phút hiếm có bên nhau. Anh vẫn vân vê những ngón tay của tôi. Ba không thích tôi quen biết với anh không hẳn chỉ là vì bề ngoài của anh thôi! Mà vì anh không phải là người Việt Nam. Ba tôi không chấp nhận con mình giao du bạn bè với một người ngọai quốc cho dù nam hay nữ. Cho dù không phải là người ngọai quốc, gia đình tôi cũng chắc gì đã chấp nhận anh. Vì diện mạo và tính tình của anh đã tạo nên một cái nhìn không được khách quan cho lắm trong mắt ba tôi. Một chiếc xe chạy vụt qua làm tôi nhớ đến giờ về nhà?

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Copyright © Third World