Mảnh thủy tinh (Phần 1)

Tử Bằng
Lời Tác giả: Trong đời sống, tình yêu là những ánh dương ban mai sưởi ấm lòng người, là dòng suối hiền hòa, róc rách biến ảo cuộc sống quanh ta đắm chìm trong muôn ngàn mộng đẹp. Nhưng liệu những ảo mộng đó vẫn lưu hòai trong cuộc sống thực tế? Hay loài người đã đưa những định kiến bởi sự bất hợp về sắc tộc, giới tính, văn hóa, truyền thống, giá trị gia đình, lối suy nghĩ và ngôn ngữ để chia cách tình yêu?

Mảnh thủy tinh là một điển hình thực tế lồng vào quan niệm của cái xã hội phong kiến ở những bậc cha mẹ, vì ảnh hưởng của truyền thống gia đình nối tiếp. Và cũng đưa vào những hình ảnh khoan dung ở người Mẹ tiếp nhận thực tế khi nhận định con mình yêu người cùng phái. Tình yêu quả thật là một con đường dài sỏi đá ghồ ghề mà lòai người ai cũng phải trải qua. Nhưng tình thương bao la bát ngát của người Mẹ luôn là báu vật để giúp con mình có đủ tự tin để tráng lên những con đường tình yêu ghồ ghề sỏi đá thành những con đường nhựa phẳng phiu, bóng nhóang. Nhưng rồi thời gian có thể giữ vững tình yêu thành những con đường phẳng phiu, hay sự cố sẽ biến tình yêu thành những mảnh thủy tinh vụn vỡ nằm trên con đường nhựa ấy???

o0o


Phần 1:
Tôi bần thần sực nhớ lại thực tế. Không! “Tôi” và “Anh”, không, không bao giờ là một mơ ước nữa kìa, đừng nói chi đến là sự thật. Anh cứ hãy là người đưa thư tóc dài, phóng motor bike, trông phong trần, ngang bướng. Còn tôi vẫn là nhóc hay thẹn thùng, mỗi tuần đứng ở nơi cửa sổ trông anh. Nếu là ngày nắng, tôi sẽ dạo bước trong vườn như xem hoa nở, để được trò chuyện dăm ba câu với anh, thế thôi!
Tôi đang lúi húi hái một đóa Hồng vừa hé nụ thì bỗng:

- Ê! Nhóc cho anh hỏi cái này!

Giật mình tôi làm gai hoa Hồng xốc vào tay nên nhăn mặt nhìn hắn:

- Xí! Tôi có thể giúp anh được sao?

Hắn gở chiếc nón an tòan xuống tươi cười, giơ tay vuốt tóc:

- Ăn cắp hoa hồng của Mẹ để cho anh đó hả?

- Chỉ trong giấc mơ của anh thôi! -Tôi đáp và ném cho hắn một cái liếc “thân mật”. Rồi lại quất cành hoa vào người hắn.

- Ouch! - Hắn nhăn mặt vẻ đau đớn.

Thấy vậy nên tôi vội chạy đến lo lắng hỏi:

- Anh có sao không?

Chỉ đợi có thế hắn ngẩn mặt lên nhìn tôi cười chế giễu:

- Cách duy nhất để cho nhóc đến gần anh! Sao muốn chạy một vòng không?

Bằng cành hồng tôi đánh hắn thêm một cái nữa cho đỡ tức. Hắn chụp lấy tay tôi nâng lên áp nhẹ vào đôi má ấm áp hỏi:

- Anh sẽ làm gì nếu có được đôi tay này?

Tôi bắt đầu nghe đôi má đỏ bừng bừng, mắc cở chín người. Hắn như cố chiếm lấy cơ hội hiếm có này nói tiếp:

- Rồi mọi người sẽ đồng ý anh sẽ cố gắng thuyết phục ba em và hy vọng xã hội xung quanh ta không nhìn ta với đôi mắt khác thường! Anh chỉ mong nhóc hãy tin tưởng ở một tình yêu, một tình yêu chân thành xuất phát từ con tim nồng cháy. Cho dù chúng ta không giống như những đôi trai gái yêu đương rồi tạo nên cho mình một mái ấm hạnh phúc cùng đàn con thơ. Nhưng sự thủy chung yêu thương của anh chắc hẳn sẽ tạo cho nhóc một mái ấm như họ không thua kém.

Tôi bần thần sực nhớ lại thực tế. Không! “Tôi” và “Anh”, không, không bao giờ là một mơ ước nữa kìa, đừng nói chi đến là sự thật. Anh cứ hãy là người đưa thư tóc dài, phóng motor bike, trông phong trần, ngang bướng. Còn tôi vẫn là nhóc hay thẹn thùng, mỗi tuần đứng ở nơi cửa sổ trông anh. Nếu là ngày nắng, tôi sẽ dạo bước trong vườn như xem hoa nở, để được trò chuyện dăm ba câu với anh, thế thôi! Nghĩ đến đây tôi buồn tênh nhìn hắn lắc đầu.

- Anh… thật sự… yêu thương... nhóc đến thế à? - Tôi buộc miệng hỏi.

Anh nhìn tôi gật đầu không nói, đôi mắt màu nâu nhạt, sâu thẳm làm tôi như chết đuối mỗi khi nhìn đến. Anh còn đang mân mê những ngón tay tôi thì trong nhà có tiếng ho của ba, nên tôi vội quay vào. Vào nhà, tôi chuồng thẳng vô phòng hé tấm màn cửa ra nhìn anh. Anh vẫn còn ngồi thừ ra đó hồi lâu mới đạp xe nổ máy dọt đi.

Cả tuần nay không thấy anh đi ngang, tôi như người mất thần. Chiều thứ năm trời lất phất mưa, những hạt mưa bụi không đủ long lanh để thấm vào nỗi buồn có sẵn, và cũng không đủ mịt mờ để cho người ta cảm nhận cái lạnh lẽo bắt đầu xâm chiếm không gian. Tôi cất từng bước đi với chiếc cặp nặng nề trên vai, hôm nay vừa nộp xong hai bài luận án nên nghe lòng nhẹ bớt đi phần nào. Ngày mai sẽ chuẩn bị cho bài thuyết trình để nộp vào ngày thứ hai và cũng là ngày của cuối tuần. Không biết anh đi đâu mà thứ Sáu tuần vừa rồi cũng như thứ Ba tuần này vắng mặt không đi bỏ thư nữa. Bữa nay đã là thứ Sáu bước sang hai tuần chưa gặp anh.

- Ê! Nhóc làm biếng học nên đi ngòai mưa để bị bịnh phải không?

Tôi mừng quá, chính hắn rồi, vẫn những câu hỏi ba gai thay cho lời chào là hắn.

- Ừ, rồi mắc mớ gì đến anh? -Tôi quay lại nhìn hắn không dấu được nỗi vui mừng đang lộ rõ ra nơi mắt.

- Nhớ anh không? Hắn khả quan.

- Nhớ con cóc! - Tôi giễu hắn.

- Rồi con cóc sẽ thành hoàng tử cưới nhóc như trong chuyện thần thọai nha!

Hắn chóng tay xuống tay lái: - Sao, đứng hòai ở đây nói chuyện để ướt hết cả hai sao? Một mình nhóc ướt thôi chứ!

- A! Cái anh này ác vừa phải thôi!

- Để anh chở nhóc về nhé, không bỏ nhóc xuống trước nhà đâu, đừng sợ!

- Thiệt nhé! –Tôi nhận lời nhưng hơi ngập ngừng.

Hắn lấy ra một chiếc nón an tòan khác ở trong thùng xe đưa tôi và hỏi:

- Nhóc biết đội không?

Tôi thành thật lắc đầu:

- Chưa bao giờ đội, nhưng để em thử coi!

Tôi quẳng cái cặp cho hắn và loay hoay đội nón.

Hắn chụp vội và nhạ: - Cặp nhóc đựng đá hay sao nặng vậy?

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Copyright © Third World