Ngày mai sẽ là một ngày mới (Phần kết)

Phần II.

"Con làm sao mà như mất hồn thế. Nếu mệt thì đi ngủ sớm đi." Mẹ nó đứng sau lưng từ bao giờ.

"Con không sao. Con ngồi thêm một chút nữa thôi. Mẹ cứ đi nghỉ trước." Nó thẫn thờ quay lại phía màn hình. Một tuần rồi nó không được trò chuyện với anh. Anh không vào chat mà hàng ngày chỉ gửi một cái email ngắn ngủn, thông báo rằng anh vẫn khoẻ nhưng bận bịu và chúc nó ngủ ngon. Nó vẫn ngồi lỳ hàng giờ trên mạng, trò chuyện dăm ba câu vô nghĩa với đám bạn online, và hy vọng vào một điều gì mà bản thân nó cũng chẳng rõ. Nó nhớ anh.

Thêm một tuần nữa trôi qua, rốt cuộc nó cũng nhận được tin anh nhắn ngày mai lên mạng nói chuyện. Nó mừng húm nhưng đồng thời linh cảm thấy điều gì bất thường.

"Dyktily, I muốn gặp mặt You vì dù sao chúng ta cũng biết nhau gần 6 tháng rồi."

"Hm, Mi dạo này bận lắm. Để Mi xem thế nào đã." Nó bặm môi. Mình không thể đồng ý dễ dàng ngay được.

"Không sao. Nếu You không muốn gặp thì I chẳng ép." Anh trở lại cái giọng tưng tửng mọi khi.

"Hate U!!! Thôi, tối nay đi. Tối nay Mi có thể đi được." Nó tự nhiên cuống quýt. May mà anh không thấy mặt nó lúc này. Hai người thoả thuận thời gian và địa điểm.

"Dyktily, I có thêm một yêu cầu nhỏ. You có thể mang tặng I một tấm ảnh của You được không?"

"No vấn đề, Mi sẽ mang cả album đi cho U lựa."

Hẹn gặp lúc 9h tối, vậy mà mới 4h chiều nó đã lục tung tủ quần áo và giăng khắp phòng. Thử hết bộ này đến bộ khác, nó vẫn chưa ưng cái nào. Một điều gì đó khiến nó linh cảm là anh sẽ không thích. Một ý nghĩ loé lên. Nó bật máy tính, truy cập vào mạng và dò lại phần lưu trữ trò chuyện giữa anh và nó. Giờ thì Nó biết mình sẽ phải ăn mặc thế nào.

Trên đường đến nơi hẹn, nó vẫn băn khoăn tại sao đột nhiên anh lại muốn gặp nó. Hay là đến lúc anh tỏ tình? Nghĩ đi, nghĩ lại, chỉ có lý do đó là hợp lý nhất. Được rồi, khi anh ngỏ lời, nó sẽ bình thản trả lời ngắn gọn "Cám ơn anh. Nhưng với em, anh chỉ mới là một người bạn tốt." Vú nuôi đã chẳng căn dặn Scarlett [4] rằng con gái nhà gia giáo phải đợi người ta cầu hôn tới lần thứ 3 mới được nhận lời đấy thôi. Hà hà, tối nay nó sẽ là người nắm đằng chuôi đây. Thật khỏi bõ những ngày anh chàng khiến mình tức điên lên mà không làm gì được.

Đi từ chỗ gửi xe vào quán, tim nó đập còn loạn nhịp hơn gã say nhảy tăng-gô. Kia rồi, anh đã ngồi chờ sẵn với một tặng phẩm bọc trong giấy màu xanh lá cây - màu yêu thích của nó. Đó là tín hiệu để cả hai nhận ra nhau.

"Dyktily, sao em lại chọn đồng phục áo trắng quần xanh thế này?" Anh cười hỏi, "Nhưng phải nói anh rất thích nhìn em như thế này!"

"Thì bộ này Mi, à... em mặc đi học ban ngày, tiện thì mặc luôn thôi." Nó trả lời lãnh đạm, nhưng lòng vô cùng đắc ý vì đã đoán đúng. Anh từng có lần nói kèm theo cái nháy mắt rằng anh thích nhất ngắm áo trắng học trò, một lý do khiến anh theo nghề dạy học.

Nó gọi một tách cà phê đen. Không phải là thứ đồ uống nó chuộng, nhưng hôm nay nó muốn tỏ ra thật người lớn.

"Anh nghĩ chắc em muốn biết nguyên nhân tại sao anh lại đột ngột muốn gặp em hôm nay." Lần đầu tiên nói chuyện trực tiếp, cách xưng hô "anh em" làm Nó thấy hơi gượng.

"Cũng bình thường thôi. Dù U ờ... anh muốn gặp em với lý do gì thì với em cũng chả quan trọng lắm", nó giữ vẻ mặt bình thản, mà trong bụng thì ngấm ngầm giục giã: "Nào, mau nói là anh yêu em đi nào..." Liệu Anh có quỳ xuống và tặng Nó một bông hồng như trong phim không nhỉ?

"Vậy thôi khỏi cần nói. Em đã xem bộ phim Bá Vương Biệt Cơ chưa?" Anh đột ngột chuyển đề tài.

"Ơ...ơ..." bị bất ngờ, Nó ú ớ "Mi à em chưa xem bộ phim đó, nhưng nghe mọi người nói hay lắm. Nhưng thôi, anh cứ nói luôn tại sao anh muốn gặp em đi. Dù sao thì Mi... à em... cũng muốn biết" Nó lúng búng, mặt cắm xuống đất.

"Thực ra anh muốn gặp em là để..." Giọng Anh đột nhiên trầm xuống, mất hẳn vẻ tưng tửng "...chào tạm biệt."

"Hả?" Nó sững sờ ngẩng lên nhìn anh, trong khi anh nhìn sang chỗ khác.

"Hồ sơ xin học tiếp cao học của anh đã được chấp nhận. Anh sẽ đi xa 3 năm để làm luận án tiến sĩ. Đề tài của anh rất nặng nên anh không chắc sẽ còn thời gian online thường xuyên. Vì vậy, anh không biết mình có dịp trò chuyện nữa không...."

Những lời nói của anh bắt đầu nhoà đi, nó nghe câu được câu mất. Anh đang kể rõ hơn về công việc của mình. Thì ra anh chẳng phải một giáo làng nào đó, mà là giảng viên của một trường đại học danh tiếng nhất ở Hà Nội, trường mà nó mơ ước thi vào. Dường như đến giờ mà nó chẳng biết về anh mấy. Khi nói chuyện, toàn anh đặt câu hỏi và nó thao thao bất tuyệt về bản thân. Có mấy khi nó buồn quan tâm xem công việc của anh ra sao hay anh đang cảm thấy thế nào đâu. Chẳng lẽ nó trẻ con đến vậy ư?

"Thế bao giờ thì anh bay?" Nó gượng gạo hỏi.

"Sáng mai em à."

"Sáng mai???" Nó không tin vào tai mình nữa. "Thế nghĩa là nếu tối nay em không đồng ý đi gặp anh thì... thì..."

"...thì có thể mình sẽ chẳng bao giờ gặp nhau." Anh tiếp nốt câu nói đứt quãng của nó.

"Nghĩa là em thật sự chẳng có ý nghĩa gì với anh. Thời gian anh giành cho em chỉ đơn giản là để lên lớp và dạy dỗ một đứa nhóc???"

"Em nhầm rồi, Dyktily. Ngược lại là khác. Anh rất vui khi trò chuyện với em và anh biết ơn em về điều đó. Nhờ em mà anh có dịp ôn lại những kiến thức lãng quên từ lâu. Chẳng hạn Dyktily còn nhớ cái bài toán xác suất em hỏi anh chứ. Đêm đó anh gần như thức trắng để đọc lại lý thuyết và tìm cách giải."

Tất nhiên là nó nhớ. Lần ấy nó chơi khăm anh bằng cách xin đề của một thằng bạn trong đội tuyển toán và lấy cớ là bài thầy ra không làm được, nhờ anh giải giúp. Anh trả bài ngay ngày hôm sau và nó cũng không nghĩ ngợi gì thêm, ngoại trừ tiếp tục hậm hực về chuyện anh chưa chịu thua nó lần nào.

"Nhưng... nhưng em không cần anh phải biết ơn em. Em cần anh, em...."

"Đến giờ thì anh cũng không giấu tình cảm thực sự của mình thêm nữa." Anh tiếp tục "Anh rất mến em, rất mến. Có lẽ kể từ sau mối tình đầu, chưa ai gây ấn tượng mạnh với anh như em..."

"Mối tình đầu? Ai là mối tình đầu của anh. Sao anh không bao giờ kể cho em?"

"Vì em chưa bao giờ hỏi." Anh lặng lẽ trả lời.

"Nhưng còn tình cảm của anh giành cho em. Em đã hỏi anh rất nhiều lần cơ mà. Tại sao? Tại sao anh không nói em biết." Nước mắt nó bắt đầu dâng ngấp nghé bờ mi.

"Vì anh biết nếu anh nói ra thì em sẽ từ chối thẳng thừng. Tự em cũng biết điều đó phải không?" Anh nói, mắt nhìn thẳng vào mắt nó. "Và với anh, anh luôn thể hiện tình cảm qua hành động. Anh muốn em đọc được những gì anh nghĩ qua những cuộc nói chuyện, qua sự quan tâm mà anh giành cho em. Anh cũng không định im lặng mãi mãi. Chỉ muốn chờ đến lúc thật thích hợp... nhưng rồi quyết định đi học đến quá đột ngột... Em còn rất trẻ, lại dễ thương và thông minh, anh tin là..."

"Anh đừng nói nữa có được không. Anh... anh đi ba năm thôi mà. Em sẽ chờ! Em chờ được!" Nó chuyển sang van vỉ.

"Tình yêu đầu tiên của anh tan vỡ chỉ vì khoảng cách. Anh thật sự không còn tin vào tình yêu khi hai người ở quá xa nhau." Anh vẫn nhẹ nhàng và rành rọt. "Mà thôi, em có mang ảnh cho anh như đã hứa không?"

Nó máy móc rút tập album trong cặp ra, đưa cho anh.

"Em lau mắt đi nào. Ai lại con trai mà sụt sùi giữa nơi công cộng thế này." Anh đưa cho nó tờ giấy ăn, rồi lật từng trang album. Anh không chọn bất kỳ cái hình nghệ thuật nào mà nhặt ra tấm ảnh chụp thẻ học sinh nhỏ xíu.

"Anh sẽ giữ tấm này. Đây đúng là hình ảnh mà anh vẫn tưởng tượng về một Dyktily mà anh từng biết trên mạng. Anh sẽ mang nó theo khi đi xa. Em chờ anh một chút."

Anh đi ra phía quầy bar, nói gì đó với người quản lý rồi quay trở lại. "Anh muốn em nghe bài hát này trước khi chúng ta chia tay."

Nó ngồi lặng đi trong tiếng nhạc.

There's nothing left to lose
There's no more heart to bruise
There's no greater power
Than the power of good-bye...[5]

Có thật vậy chăng? Có thật không gì mạnh mẽ và ghê gớm hơn một lời nói chia tay? Chỉ một câu tạm biệt của anh mà khiến nó thấy đất trời sụp đổ. Nó không còn là nó kiêu hãnh và đầy tự tin. Nó sẵn sàng thổ lộ những ý nghĩ thầm kín nhất, sẵn sàng van xin hay làm bất kỳ điều gì có thể, chỉ mong sao đừng mất Anh.

Learn to say good-bye...
Learn to say good-bye...
Learn to say good-bye... [6]

Phải chấp nhận và học cách nói chia tay ư? Không, nó không thể. Nó không muốn. Tại sao chỉ đến khi sắp phải xa anh, nó mới nhận ra nó yêu anh và cần anh biết chừng nào? Chẳng lẽ lần đầu tiên lại là lần cuối cùng nó được gặp anh hay sao? Nhạc lắng dần, và hy vọng của nó theo phin cà phê nhỏ những giọt cuối cùng.

"Thôi ta về đi. Muộn rồi mà mai em còn phải đi học sớm. Nếu em muốn, anh sẽ đưa em về." Nó không thể thốt nên lời, chỉ se sẽ gật đầu.


Phần Kết.

Đến trước cửa nhà nó, anh dựng xe, rồi đặt hai tay lên vai và xoay người nó đối diện với anh. "Hãy cứng rắn lên nào, em trai. Nỗi buồn sẽ qua nhanh thôi. Với em, tất cả hãy còn ở phía trước."

Nó run rẩy trong vòng tay anh, rồi ngập ngừng xen giữa những tiếng nấc "Anh... Anh có thể... hôn em được không?"

Anh im lặng một lúc, rồi chậm rãi lắc đầu "Thôi, anh em mình hãy nắm tay như những người bạn. Nụ hôn đầu tiên em hãy để giành cho mối tình đầu của mình."

"Nhưng anh chính là mối tình đầu của em! Sao anh tàn nhẫn thế! " Nó muốn hét lên, nhưng kìm lại được. Lòng tự trọng không cho phép nó van xin thêm nữa. Nếu anh đã muốn vậy...

"Thôi vào đi kẻo gió. Anh về đây." Anh bóp nhẹ tay nó một lần nữa rồi lên xe đi thẳng, không hề ngoảnh lại.

Đứng tần ngần một lúc và sực nhớ ra, nó mở giấy bọc món quà anh tặng. Cuốn truyện Gone with the Wind nguyên bản tiếng Anh. Nó mở sách, ngay trang đầu là lời đề tặng ngắn gọn "Tặng Dyktily của tôi. Do you know that I love You?". Giờ thì nó đã hiểu ý nghĩa của cái tên Dyktily. Nó thật ngốc quá. Lặng lẽ nó lật đến trang cuối cùng, lẩm nhẩm đọc dòng kết thúc: "After all, tomorrow is another day."

"Rồi anh sẽ tin là em có thể chờ đợi. Ngày mai sẽ là một ngày mới!" Ấp cuốn sách lên ngực, nó thì thầm nhắc lại.


Hà Nội, tháng 5/2003


Hết.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Copyright © Third World