Huyền thoại một tình yêu

D.A.O
Một ngày mới đã thật sự bắt đầu với ánh mặt trời lên khỏi dãy phố, với những mái nhà lụp xụp không quá cao đối với một chàng trai chỉ có vỏn vẹn 1m6 như nó. Nó vẫn nhoài người nằm trườn ra như không muốn thoát khỏi giấc mơ ngọt lịm của tuối 16 mộng mơ. Ôi! tình yêu đầu sao cái vị ngọt của nó làm con người ta cảm thấy sung sướng đến vậy nhỉ, chỉ là một giấc mơ thôi mà bao nhiêu là sự thỏa mãn sung sướng đều thể hiện rất rõ trên khuôn mặt nó...

Chủ nhật nào cũng thế nó luôn nằm ngủ nướng rất trễ ,một phần vì mớ bài học của nó vì nó chuẩn bị thi rồi mà .Một phần vì tâm sự dâng lên quá cao mà nó thì chỉ biết học thôi thì làm sao có bạn để chia sẻ .Mà liệu có đứa bạn nào lại dám tin rằng nó lại là đứa bị mắc căn bệnh Gay này chứ ...bao nhiêu chuyện cứ xoay tít mù làm nó cảm thấy vật vả và không còn cản thấy tin vào chính nó nữa .Nó tỏ ra tuyệt vọng ,nó như một kẻ vô hồn ...chẳng có gì là để lại cho nó 1 ấn tượng
Nhưng từ cái ngày hôm đó ,một ngày rất đẹp mà ngay chính nó cũng không biết đó là ngày nào .Cũng như mọi ngày nó vẫn lề mề lôi cái cặp nặng trĩu lướt ra đường với vẻ hối hả vì nó đã bị trễ tới 5 phút rồi ,nên trông nó chạy cứ như là ma rượt .Đến khúc ngã quẹo thì nó đâm sầm vào một thân hình cao lớn ,mà theo nó thì người này có thân thể rắn chắc vả lại cũng phải cao 1m75 chứ không ít.

Nó lồm cồm bò dậy chụp lấy cặp mắt kiếng gắn vội vào khuôn mặt thon dài của nó ,nó chỉ kịp xin lỗi rồi chạy lướt một mạch để đến trường .Mà nó không hề biết người ấy vẫn đứng trân trân nhìn nó ,dõi theo cái thân hình thon thả của nó mà đáng ra là của một cô gái ....

Rồi thì hôm đó nó cũng phải được vào cái sổ đỏ với việc bị trừ 2 điểm hạnh kiểm .Nó ức lắm vì tới cổng rùi mà lại bị nhốt ở ngoài mới tức chứ ,thiệt hết biết .Nó chỉ tức là tại sao lúc đó lại có cái thằng thiên lôi "trời đánh thánh vật " chặn bước nó làm nó phải đi trễ ...

Tùng ...tùng....tùng

Thế là một ngày mệt nhọc để nó chuẩn bị cho kì thi HK 1 ,trường đã đề ra lịch thi và lên danh sách phòng thi và bài học thi ,tất cả gần như hoàn chỉnh .Và giờ này nó lại lủi thủi về nhà giữa cái trời nắng nóng gay gắt như muốn hầm nó ra thành một món thịt hầm thơm ngon .Nó thì cảm thấy choáng váng trước cái nắng của ngày hôm nay ,nó bắt đầu loạng choạng bước như một ông hủ hèm chín hiệu .Thầm nghĩ chỉ còn 1 quãng là có thể tới nhà nên nó cố bám vào thành tường để khỏi té ,trông có vẻ rất thảm thiết.

Bỗng chân nó quỵ xuống như một kẻ bị bỏ đói rất lâu ,hết cả sức và lực để biết .Lúc này nó nhìn mọi thứ hoa lên ,đến nỗi nó không thể biết cái gì là cái gì nữa ,nhưng nó biết có 1 ai đó đang dìu nó đi và người này còn hỏi :

Nhà em ở đâu ,số mấy anh dìu em về.

34/6 nó chỉ gượng nói được như thế rồi gục hoàn toàn

.....

Chiều ấy khi nó tỉnh dậy thì chỉ cảm thấy đầu nhức bưng bưng và không thể nhớ chút gì về chuyện ban trưa .Người nó đang run lên vì lạnh nó đang bị bệnh ,Đây là lần đầu nó bị bệnh (bệnh vì khí hậu thay đổi hay bệnh vì một thứ tình cảm thì còn phài để xem)

Nó gượng dậy cố nhớ ra mọi chuyện nhưng không thể nào nhớ ra một cái thứ gì cả ,hoàn toàn không .Nó nhích từ từ ra khỏi giường với vẻ chậm chạp khó tả ,nó tiến về phía mẹ nó đang làm bếp và hỏi:

Mẹ hồi trưa có chuyện gì với con vậy ạ !

Mẹ nó trả lời:

Con bị cảm nắng ,sốt cao nên gục giữa đường ,rồi có một anh nào đó lớn hơn con chút tuổi dìu con về nhà ,mà theo mẹ thì người đó đang học ở trường dạy nghề gần nhà.

Ôi! trời nó đã nhớ ra rồi ,lúc nó gục đi đã có một người đã dìu nó về ,nó muốn biết thêm một tí về nhười này nên nó cứ hỏi dồm mẹ nó.

Anh ấy là ai? trông thế nào ?....?

Mẹ nó chỉ nói một câu:

Mẹ không biết ,nhưng trông nó cũng có duyên ,nói chuyện lại dễ thương nữa.

Những câu hỏi ,những thắc mắc về người đã giúp đỡ nó không ngừng bằng dấu chấm hỏi mà chỉ có thể là dấu 3 chấm hoặc vâng ..và vâng.

Tối ấy nó cầm cuốn tập để tổng dợt bài cho kỳ thi HK 1 ,chỉ còn không đầy 2,3 ngày nữa là tới rồi còn gì nữa .Nhưng hôm nay dường như bầu trời trở nên rất đẹp ,nó không nỡ bỏ đi 1 buổi tối đẹp nên thơ và lộng lẫy đến thế .Nên nó đành phải bỏ dở mớ bài tập đang học để chạy lên phía lầu ,nó nghĩ rằng lên trên ấy thì nó có thể nhìn ngắm thoả thích .Từ trên ấy nó có tất cả của 1 buổi tối đẹp nhất mà nó biết.

Ánh trăng sáng vằng vặc như loan toả ra ,ánh trăng dường như không còn là nó nữa ,nó muốn thay thế vai trò của mặt trời ,tuy ánh sáng của nó cũng không chói lóa như cái nắng ban trưa nhưng ánh trăng rất sáng lại tạo cho mọi người cảm giác mát mẻ và dễ chịu ,hoà với hàng ngàn vì sao chiếu sáng rực 1 vùng trời phía bắc .Nó muốn thóat khỏi cái vỏ ốc của nó nhưng điều đó thật quá lớn .Nó lại không có sức mạnh của một mặt trời thặm chí là ngay cả 1 tia sáng lẻ loi nhỏ bé của 1 ngôi sao ở đằng xa cuối chân trời .Nó phải làm sao đây ? nó cứ phải tiếp tục sống trong cái vỏ ốc như vầy đến cuối cuộc đời ư ? hay là chạy trốn thoát khỏi nó cái vỏ ốc bấy lâu ,để rồi khi ấy mẹ nó ,bạn nó sẽ nhìn nó bằng ánh mắt gì .Khinh miệt ư hay là gơm sợ một người như nó.

Nghĩ tới đây nó chợt rùng mình vì cơn gió lạnh lướt qua ,cơn gió như báo hiệu màn đêm thật sự đã giăng mịt cả bầu trời ,lớp không khí đã bắt đầu dần tụ lại như chiếc tủ lạnh mới vừa được cắm điện vào .Trời lúc này đã có thể gọi là khuya lắm rồi vì trên đường hầu như im bặt không còn lấy 1 bóng người qua lại .Nó vừa từ trên gác bước xuống để khoá cánh cửa chính thì nó nghe vẳng vẳng ngoài đường tiếng của những kẻ xỉn nói chuyện om xòm ,mà nó thường hay gọi những người ấy là hủ hèm này hủ hèm nọ.

Nó vẫn chưa khóa cửa liền vì dường như nó nhận ra giọng nói quen thuộc này ,giọng nói mà nó đã từng nghe ở đâu đó mà bây giờ nó không thể nhớ ra ,tạm thời thì là ngay lúc này
Khoảng 3 người đang đi loạng choạng trên đường,3 người đi cứ như có ý định đo thử con đường này dài bao nhiêu ,họ cứ té lên té xuống nhiều đến nỗi nó không tin được ,vì cứ 2 bước có khi 3 bước là họ ngồi phệt xuống cả mặt đường. Nó vừa cười thầm trong bụng nhưng nó cũng rất buồn và rất giận vì
"tại sao họ còn trẻ mà phải đắm chìm trong men say không thể thoát ra bằng lý trí "-nó nghĩ là như thế.

Nghĩ tới đó,nó cầm chiếc ống khóa lên bóp lại ,vừa quay bước vào nhà thì nó chợt nhận ra đằng sau 3 người đang say xỉn kia là 1 người trông rất quen bởi cái dáng đi ấy khó bắt gặp ở 1 ai khác .Nó vẩn quay lại nhìn như muốn chờ bắt gặp lại một cảm giác quen thuộc nào đó .Người ấy vừa đi vừa nhìn nó ánh mắt cứ xoáy sâu vào tâm trí nó .Nó đứng chết trân tại chỗ nhìn về gương mặt người ấy ,tim nó đập rộn lên như muốn bật tung ra khỏi lồng ngực .Cái cảm giác này ....làm nó cảm thấy sung sướng khó tả ,chẳng lẽ cái cảm giác này chính là tình yêu sét đánh mà nó từng được biết qua sách báo ư .Nó không thể tượng tượng được những gì mà cái cảm giác này mang đến cho nó ,ánh mắt mơ dại của nó vẫn dõi theo hình bóng người ấy và nó cũng biết đôi lúc người ấy cũng quay lại nhìn nó bằng một ánh mắt mang một tình cảm gì đó rất khó tả.........

Nó trằn trọc và cảm thấy rất bứt rứt và khó chịu trong người ,người nó nóng ran lên và mồ hôi tiết ra rất nhiều mặc dù khí trời vào mùa này là một mùa mưa dầm và dai kinh khủng .Nó chỉ cho rằng những biểu hiện của cơ thể đó chính là hậu quả của cơn cảm nắng ban trưa ,nhưng điều thật sự là chính cơ thể của nó cũng đã trả lời câu hỏi nó đặt ra bấy lâu,cái cảm giác nóng ran ấy chỉ xuất hiện ở những cặp vợ chồng mới cưới hoặc 1 cái gì đó giống như dạng cảm ứng về tình dục .Nó thật sự bị sốc khi tiếp tục nghĩ về sự thật phũ phàng này ,nó phải cho mọi người biết ư ,hay nó phải giấu ,giấu cho đến khi 1 ai đó kêu khựng nó lại và hỏi "mày là Gay hả" và lúc đó chắc tim nó sẽ đập run lên sợ hãi và quỵ sụp tin thần .Nó tiếp tục nghĩ ,nó càng nghĩ nước mắt nó càng tuôn ra ,tuôn ra ,những giọt nước mắt ấy cứ tuôn ra như thể đã bị dồn nén rất lâu .Những tiếng hic hic của việc hít mũi và trằn trọc lăn tới lăn lui làm nó cảm thấy mệt ,lúc ấy cũng đã khoảng 12 giờ mấy đêm ,nó mệt đến nỗi chỉ còn biết nhắm tít mắt lại và rơi vào giấc ngủ vào lúc nào không hay
reng! Reng! chuông báo thức vang lên ,chiếc kim ngắn chỉ đúng ngay số 6 ,Nó lồm cồm bò dậy vì hôm nay không phải là ngày chủ nhật thứ hai trong cùng 1 tuần mà nó có .Mắt nó vẫn nhắm tít vì chưa ngủ đủ giấc cộng với việc hôm qua nó bắt đôi mắt xinh đẹp bơm nước quá sức ,kết quả là đôi mắt nó bụp xuống nhưng 1 thằng ba tàu mắt hí chính cống vậy .Rất may cho nó là nó được nghĩ vài hôm ôn bài nên hôm nay nó đặc biệt trốn trong phòng nguyên buổi sáng .Tất nhiên là để nó suy nghĩ về câu chuyện hôm qua ,về 1 chuyện tình vĩnh cửu cộng mơ hồ ,viễn vong và khó có thể chấp nhận trong cái xã hội suy tàn bởi việc tham nhũng cùng vô số tệ nạn khác vẫn đang diễn ra mà nó có dịp biết được qua việc đọc báo và thông tin trên đài.

Nó tự nhũ với lòng rằng "mình sẽ dõi theo anh ấy mãi " .Nhưng rồi nó lại khựng lại ,nó chậm chậm bước về phía cánh cửa sổ rồi dùng tay mở toang cánh cửa ra ,nó đứng thừ người ra và lại tiếp tục nghĩ ,nhưng kì này là một ý nghĩ không được lạc quan lắm "nhỡ như anh ấy học xong rồi sao nhỉ" ...vô số các ý nghĩ không đước lạc quan lắm cứ bắt nó phải suy nghĩ và đồng thời buộc nó phải đưa ra một kết quả nhanh chóng. Theo nó có lẽ nó nên bật đèn xanh trước với anh ấy thì hơn bởi nếu không thì không thể kịp vì nó sợ anh ấy sẽ xa nó mãi mãi.

Ban trưa ,đôi mắt nó dường như đã dìu đi rất nhiều ,nó mở roang cửa ra với 1 niềm tin vào 1 chuyện tình sâu đậm và khó phai mà nó từng có .Người ấy là mối tình đầu của nó bởi lẽ người ấy là người đầu tiên cho nó rất nhiều cảm giác sung sướng ,hồi hộp và hi vọng .Trước đây nó đã để ý rất nhiều người nhưng ở họ không có gì để lại cho nó 1 ấn tượng để gọi là tình yêu.

Con đường nó đang chọn là một con đường cho tương lai ,sau bao nhiêu suy tư và trãi qua những gì trước đây nó thật sự đã biết đối mặt với sự thật .Nó đã chấp mình là một thành viên mới cho thế giới thứ 3 ,con đường ấy dẫu chông gai và khó có thể chấp nhận nhưng giờ đây trên môi nó là một nụ cười chứ không phải là một vẻ mặt âu sầu trước đây
Không ngày nào mà nó không nghĩ ngợi về người đó ,Cả khi thức hay trong những cơn mơ không bao giờ có thực .Chưa bao giờ nó cảm thấy ngóng trông và đợi chờ 1 người nào đó ,nếu 1 ngày nào đó mà nó không được gặp người đó thì có lẽ nó sẽ chết vì nhớ mất .1 tuần thi trôi qua không ngày nào mà nó không cầm cuốn tập ngồi ra trước phòng khách và hướng ánh mắt ra phía con đường với khí trời của 1 mùa hè oi bức .Nó chỉ mong bắt gặp 1 ánh mắt quen thuộc và 1 bóng dáng quen thuộc ,hình bóng ấy đã làm cho nó biết cái cảm giác của 1 tình yêu sét đánh.

1 Tuần trôi qua thật nhanh ,hình bóng người đó vẫn đi về đúng giờ mỗi ngày và nó cũng phần nào hài lòng với 1 ngày được cảm nhận rằng người đó luôn bên nó mà không hề bỏ đi đâu .Nhưng nó đâu thể biết rằng ngày nó hoàn tất xong việc thi cử cũng là lúc người ấy đang bỏ nó ra đi ,vì người ấy cũng đã hoàn tất được học kỳ của người ấy .Và người ấy đang trên 1 chuyến xe nào đó để về với quê hương ....
Trong khi đó nó vẫn ngồi chờ ,chơ 2 ngày ,3 ngày ,...1 tuần nữa lại trôi qua ,lúc này nó biết người ấy đã ra đi ,nhưng nó như muốn phủ nhận cái sự thật ấy ,vì ...nó chỉ mới có cái thứ tình cảm mà bấy lâu nó mới có với người ấy vậy mà giờ đây ....Nhìn xem ,nó thật sự suy sụp ,nó như người vô hồn ,ánh mắt nó cứ nhìn về phía trước nhưng thật sự nó không nhìn về phía trước mà chỉ nhìn về ảo ảnh của người ấy .Nhìn xem nỗi buồn biểu hiện thật rõ nét trên khuôn mặt của nó ,từng mảng buồn đều in vào trên khuôn mặt trắng nõn của nó.

Những ngày hè của nó trôi qua thật chậm ,hình bóng của người ấy vẫn không phai nhạt trong tâm trí nó .Nó nhớ không hề bỏ sót 1 chi tiết nào trên khuôn mặt của người ấy
Tối hôm ấy ,nó vẫn luôn suy nghĩ về hình ảnh của người ấy ,và nó đem theo cả vào trong giấc mơ .Trong giấc mơ ấy nó thấy nó và người ấy đi bên nhau và nói cười rất vui vẻ ,và nó thật sự có thể cảm nhận được hơi ấm khi dựa vào lồng ngực của người ấy ,Chỉ là những mơ tưởng trong cuộc sống tất cả đã dồn nén lại như 1 sự thật mà nó biết chỉ khi nó nằm mơ thì nó mới có thể bắt gặp người ấy 1 cách rõ nét và gần gũi đến như thế.

Nhưng sự thật vẫn là sự thật ,người ấy đã đi .Liệu nó sẽ giữ hình ảnh của người ấy đến bao giờ ,mãi mãi ư ! hay chỉ trong những giây phút đầu của 1 tình yêu mà nó cho rằng có thể sẽ là 1 tình yêu vĩnh cữu và mãi mãi .Thật sự nó rất buồn ,buồn vì nó chưa kịp làm quen người ấy ,buồn vì hình ảnh của người ấy trong tâm trí nó sẽ phai phôi và nó sẽ quên đi là nó đã từng có 1 tình đơn phương như thế và nó buồn vì nó biết nó sẽ không yêu ai nhiều như thế.

Thật sự nó đã cố đi tìm một tình yêu mới ,nhưng tình yêu không phải là thứ để người ta tìm mà tình yêu thường là thứ để người ta nhận và vô tình nhận ra.

Giờ này ở nhà đối với nó là 1 cái gì đó rất ràng buộc và khó chịu .Hôm ấy con nhỏ bạn của nhỏ cầm đến 1 tờ danh sách hỏi nó có muốn đi mùa xanh không ? Tất nhiên là nó rất muốn ,nó đang muốn tự mình thoát ra khỏi nỗi buồn nó đang mang trong lòng.

Không khí náo nhiệt của những tình nguyện mùa hè xanh ,và không khí nóng oi bức nhưng cũng có phần rất dịu mát làm cho nó cảm thấy cũng phần nào phấn khởi hơn .Trong tâm trạng bỡ ngỡ nó đứng nép vào 1 góc nào đó khuất xa tầm nhìn của mọi người ,nhưng nó vẫn cảm thấy có 1 ai đó vẫn đang dõi theo nó .Nó đảo mắt xung quanh như muốn tìm ra 1 ai đó đang nhìn nó ,và cũng ở 1 góc hẹp nào đó trong sấn trường ,1 anh chàn lớp trên với khuôn mặt cũng điển trai đang nhìn nó chầm chầm .Tất nhiên để tránh đi ánh nhìn ấy nó phải hoà vào đám đông thay vì nó phải trực tiếp đi đến bên người ấy và bắt đầu tấn công ,nhưng còn lòng dạ nào nữa khi hình ảnh người ấy quá in đậm trong tâm trí nó .Đám đông nói chuyện rất sôi nổi và tự tin ,đa phần những người tham gia vào mùa hè xanh đều là những người tự tin và ....trừ nó và anh lớp trên đang ngồi ở đằng xa kia .Nó hoà vào đám đông bằng vài ba câu chuyện phím mà nó đọc được qua mạng ,Nó thật sự phải công nhận là những chiến sĩ mùa hè xanh trường nó rất là vui và ...nhiều đức tính tốt đến nỗi nó không thể kể hết,tất nhiên là nó biết nó còn có nhiều đức tính tốt hơn họ nữa kia .Khi thầy chỉ huy bên đoàn ra tập họp mọi người thì lúc đó cũng không quá trưa ,thầy đề nghị mọi người lấy xe máy or xe đạp để chuẩn bị lên đường ,tiến về khu tập kết của những chiến sĩ trong mùa hè này.

Trên đường đi ai cũng mang tâm trạng háo hức ,còn nó thì phải rút lên đám đông để thoát khỏi cái đuôi nhưng càng cố lẩn tránh thì hình ảnh của người ấy càng hiện ra với ánh mắt cô đơn và khuôn mặt như muốn làm quen và được bắt chuyện cùng nó. Khi đến nơi nó vẫn tỏ ra muốn lẫn tránh người ấy từ việc né nhường chỗ cho đến...nhiều viêc khác ,nhưng nó có thể cảm nhận rằng nó càng tránh né thì người ấy càng áp sát nó hơn nữa.

Đêm đó nó lại không ngủ được vì phải nghĩ đến hình ảnh của 1 người ra đi rất xa ,1 phần nữa là nó không ngủ được vì phải nhớ đến khuôn mặt hiền hoà ban sáng và ánh mắt thân thương trìu mến như muốn nói với nó bao điều nhưng nó lại không dám đối diện với hiện tại ấy .Vì nó nghĩ trong lòng nó suốt đời này chỉ có riếng người ấy và quyết không để con tim rung động trước cái thứ tình cảm hời hợt dễ qua ấy .Nhưng nó phải công nhậ là khuôn mặt của anh chàng khối trên thật điển trai và lại rất baby nữa ,.Nó không muốn nhớ đến anh chàng đó thì hình ảnh của người ấy lại xuất hiện ,vậy là sao ? nó tự hỏi trong hoang mang .Thật sự thì con tim nó đã thuộc về người ấy vậy mà chỉ trong giây phút hời hợt nào đó mà nó phải nghĩ đến một người khác ,đó gọi là sự đấu tranh tu tưởng trong 1 con người .Nó vừa muốn thương và chờ cho đến 1 ngày gặp anh sinh viên học nghề ấy ,mặt khác nó lại muốnđược tìm đến 1 tình yêu chân thật ,thật là mâu thuẫn ,nó phải làm gì đây .Nó chỉ muốn bỏ chạy ,chạy vào trong giấc mơ để tìm đến mối tình đầu vẫn còn thổn thức trong tim nó hàng giờ giờ liền.

Một ngày mới lại qua đi nó chỉ muốn ghi vào 1 đâu đó để nhắc cho nó nhớ rằng : "Anh ơi đã gần 1 tháng rồi kể từ ngày anh đi ,lúc nào em cũng nhớ anh và ngày hôm nay cũng không phải là ngoại lệ ...."

Ghi xong những dòng nhật ký ngắn ngủi nó lại ké học tủ ra và cất rất kỹ ,vì nó sợ một ngày nào đó nếu ai đọc được những dòng chữ ấy có mà nó tiêu ,Nó chuẩn bị sửa soạn và vận ciếc áo mùa hè xanh vào ,nó chiễm chệ đứng ngắm nhìn trước gương ,nó phải công nhận là nó đẹp ,dáng nó bây giờ không phải là của 1 người con gái thon thả nữa ,bởi nó nhận ra bờ vai nó rộng hơn bao giờ ngực nó cũng đô ra nhơn ,nó cảm thấy thương cái thân hình đẹp đẽ như 1 vị thần của nó .Ối chết! nó nhìn đồng hồ và la lên rồi chạy tháo chạy đỗ trên chiếc xe đạp leo núi của nó một cách nhanh chóng.Hôm nay là ngày ra quân đầu tiên mà nó lại trễ thì có mà chết chắc với thầy bí thư đoàn trường cho mà xem .Trời thật là tồi tệ hết sức ,chỉ vì soi kiếng 1 tí mà nó phải như vầy sao ? nó dẫn xe vào trường rồi nhìn quanh -chẳng thấy ai .Nó nghĩ "chắc mọi người đi hết cả rùi " và nó lại nghĩ rằng nó phải về vì chắc nãy giờ mọi người cũng đã đi được 1 khoảng rất xa ,đuổi theo thì có mà trễ ,thế là nó bèn quay xe lại với ý định sẽ ra về và ngày mai sẽ vào xin thầy với 1 lý do nào đó thật là hợp lý và thuyết phục .Nhưng bỗng sau lưng vang lên câu nói "này nhóc ,vào gửi xe đạp đi anh chở cho nhanh ,không thì trễ đấy "-nó nghĩ "ôi trời ai mà tốt dữ vậy ta " nó quay lại nhìn thì thấy anh ấy ,anh chàng học lớp trên mà theo nó thì đã để ý nó cả ngày hôm qua .Anh ấy đi rất nhanh và dẫn chiếc xe của nó vào bãi giữ xe của trường rồi anh ấy dắt chiếc xe máy của mình ra cổng ,anh đạp máy rồi quay ngược đầu lại gọi "này nhóc nhanh lên kẻo trễ cả đám đấy" .Trong khi đó nó vẫn bàng hoàng và ngạc nhiên trước đợt tấn công ồ ạt và bất ngờ của anh chàng khối trên ,rồi nó cũng phải leo lên và vẫn tiếp tục suy nghĩ .Anh chàng ấy quay lai và nói với nó "ôm chặt vào" rồi anh ta nhấn ra phóng nước đại ,làm nó phải ôm cả vào bờ vai rộng của anh ta ,giờ này nó mới nhận ra lưng anh ấy rộng và ấm áp hơn nó nhiều ,nó ôm rất chặt vì anh ta chạy rất nhanh ,khoảng 5 phút là đã bắt kịp đoàn mùa hè xanh đi cách đây 15 ' .Anh ta đã giảm tốc độ và chạy ngang với đoàn mùa hè xanh ,lúc này nó đã ngồi xa anh ta ra và với hai tay vịn vào yên sau ,tỏ vẻ rất ngại .Anh ấy bắt đầu làm quen với nó bằng cách giới thiệu tên ,anh ấy tên là Quang Tiến (1 cái tên rất đẹp ) đó là theo nhận xét của nó ,không những tên đẹp mà anh ấy cũng đẹp nữa ,nhưng nó biết nó không thể nào thích được anh ấytrong khi trái tim nó mất hết cảm giac như lúc này ,kề sát người anh ấy mà tim nó cũng không đập rôn lên ,mặt nó cũng không bừng bừng sắc đỏ mà nó chỉ có lòng biết ơn vì anh ấy đối xử quá tốt với nó.

Cuối cùng thì cũng đến nới (nó nghĩ là vậy ) 1 phường nhỏ của quận mà nó đang sống ,cảnh vật nới đây thật hoang vu và trống trãi ,nhưng cảnh thì trống trãi thật nhưng nhìn thử vào bên trong và lắng nghe xem .Ôi trời ơi ! trẻ con đâu mà lắm thế ! -nó ngạc nhiên .Có những đứa đen thui như cục than vậy (có lẽ vì đi chơi ,..lúc trời nắng ) nhưng trông tụi nó rất ngây thơ và hồn nhiên ,có những đứa cũng trắng nhưng không trắng lắm ,mấy đứa này thì trông kháu khỉnh và dễ thương hơn nhưng tóm lại là mỗi đứa 1 vẻ không hơn kém nhau là bao.....

Tiến đã tiến sát đến bên nó và muốn bắt chuyện với nó ,nhưng Tiến chợt khựng lại khi nhìn thấy nó đang dung dăng dung dẻ cùng mấy đứa nhóc tay bồng tay bế .Tiến nhìn nó chợt tiến cảm thấy thường nó hơn ,nói trắng ra là Tiến đã yêu nó ,1 tình yêu thật hồn nhiên và trong trẻo .Tiến biết nó không muốn gần gũi với Tiến nhưng đó là tình yêu của 1 người đơn phương ,.Tiến nghĩ chỉ cần Tiến đối tốt với nó thì mọi chuyện sẽ ổn thoả và tiến sẽ tìm được tình yêu song phương từ nó.

Từ trước tới giờ Tiến thật sự không dám sống thực với chính mình ,bởi Tiến sợ ánh mắt của mọi người nhìn về phía mình với vẻ mặt ghê tờm hay đại loại là vậy...Nên Tiến sống rất phong lưu ,Tiến tấn công các cô gái bằng 1 tia nhìn đầy mê hoặc và uy lực khiến cho bao nhiêu cô nàng đã đổ gục dưới chân Tiến nhưng khi Tiến bước vào đầu năm lớp 11 cũng là lúc nó bước vào lớp 10 .Kể từ những lúc chạm mặt nhau Tiến đã thấy ấn tượng về nó nhưng không thể tiến sát gần nó vì Tiến biết mình học hơn 1 lớp và chẳng có bất cứ lý do gì để Tiến có thể bắt chuyện hay làm quen 1 cách đường chính chính .
Mùa hè đến ,Tiến cũng có hoạt động trong đội nên biết được chiến dịch mùa hè xanh và vì thế mà Tiến đã phải khổ công làm wen con nhỏ bạn hơi thân của nó .Tiến nhờ nhỏ tới nhà rủ nó đi mùa hè xanh và dần dần Tiến đã cho nhỏ de ,giờ đây Tiến đã gần thành công và Tiến đã bắt đầu sống thực với con người mình ,Tiến đã yêu và Tiến đã tự nhận mình là 1 Gay .Không phải tự nhận trong cuộc sống hằng ngày ,không phải tự nhận mình là Gay giữa con đường rộng mà chính là Tiến đã nhận ra mình là gay trong chính tìm thức của Tiến .Bởi Tiến biết chưa có cá nhìn nào có thể nói là độ lượng hay nói 1 cách khác đó là Xã hội chưa có nhận xét đúng về những con người như Tiến và nó .Nhưng không sao Tiến biết là sẽ không sao ,không có bất kỳ khó khắn nào có thể ngăn được tình yêu của Tiến dành cho nó và Tiến phải công nhận là ngay cả Xã Hội này cũng vậy .Tiến không tin là không có ai đứng lên đòi công bằng cho chính mình quyền được yêu và yêu .Tiến còn nhớ mình đã được đọc và học rất nhiều sách lịch sử ,văn học ...không ít tác phẩm ,bài đều lên án chế độ phong kiến coi khinh phụ nữ ,không công nhận giới nữ có quyền làm này làm nọ nhưng bây giờ thì khác .Xã hội ngày nay đã cho người phụ nữ 1 chỗ đứng hết sức tuyệt vời vậy sao không cho chúng tôi 1 chỗ đứng trong mắt mọi người _Tiến nghĩ là vậy .Nhưng Tiến chắc chắn 1 điều là mọi người sẽ công nhận Tiến và mọi người trong 1 thời gian không xa
Anh Tiên_nó kêu vọng về phía Tiến.

Tiếng kêu ấy cũng vực Tiến thoát khỏi những suy nghĩ mông lung và về lại với 1 hình ảnh của nó thân quen ,hình ảnh mà Tiến muốn được gặp mỗi ngày không gặp đước nó ngày nào là Tiến cảm thấy trống vắng và cảm thấy buồn ngày đó .Tiến đi đến gần và hỏi nó " có chuyện gì vậy ?" ,nó trả lời "mọi nguời vào trong hội trường rồi sao anh không vào" -"ừ thì chúng ta vào "-vừa nói Tiến vừa khoát vai nó
Bỗng nó cầm tay Tiến và từ từ để ra khỏi vai nó _đó như 1 lời từ chối tế nhị của nó dành cho Tiến về ranh giới giữa nó và Tiến.

Nó lướt đi vào trong hội trường của phường mặc cho Tiến đang đứng tần ngần sau lưng nhìn nó với vẻ rất đáng thương .Nói hội trường nhưng thật ra đó chỉ là một căn phòng hơi rộng ,khoảng gấp đôi một cái hòng học ,nó được trang trí với những lá cờ đó sao vàng thật rự rỡ trên cao là khung ảnh của lãnh tụ Hồ Chí Minh vĩ đại .Căn phòng trở nên nhỏ hơn với số lượng khá đông của những chiến sĩ mùa hè xanh trường nó .Nó đang ngồi ở ngoài mép của nhóm ,các anh chị tại phường bắt đầu phát biểu ý kiến và đi vào những nội dung chính của mùa hè này .Tiến ngồi cạnh nó mặc dù trông nó có vẻ cảm thấy không thoải mái nhưng tình yêu của Tiến dành cho nó quá lớn bởi Tiến chỉ biết phải tiến sát nó và làm quen được nó mà thôi .Tiến đau nghĩ đến những gì nó đang phải đối diện ,Thật sự nó có cảm tình với Tiến nhưng nó không thể quên được người ấy ,người mà nó đã đem đến thứ rung cảm đầu đời của nó .Nó thật sư hoang mang khi cảm thấy Tiến càng tiến sát nó vì nó sợ 1 ngày nào đó nó sẽ yêu Tiến và quên đi người ấy ,vậy thì khi ấy nó sẽ làm thế nào .Yêu tiến ư ! nếu yêu Tiến thì sẽ quên người ấy thế thì những cảm giác những khoảnh khoắc mong chờ ấy của nó với người ấy sẽ chóng phai ư .Nhưng nghĩ lại thì chẳng lẽ nó cứ ôm hoài mối tình đơn phương chưa kip mở lòi ư ! vậy thì nó sẽ đánh mất 1 tình yêu mới .Trời nó phải làm sao đây...

1 số ké hoạch được thông qua rất nhanh bởi hình như tâm hồn nó không để tại hội trường mà hướng về 1 câu chuyện khác ,hay nói chính xác là nó đang nghĩ về người ấy .Sau bản kế hoạch, mọi người cùng nhất trí là phải thử chất giọng của nhau (thế thì chết nó mất ) nên người kháu trai nhất Tiến bị bêu đầu xướng tên đầu tiên với 1 bài gì đó rất mới của anh chàng đang nổi nào đó mà nó không nhớ nổi tên .Nó phải công nhận là Tiến hát hay cực kỳ ,hầu như các fan nữ đều sắp ngã bởi gịong ca đầy nam tính của Tiến .Nó nghĩ (tại sao Tiến không đăng kí làm ca sĩ nhi? ),nếu Tiến làm ca sĩ thì chắc cũng sẽ nổi tiếng lắm nhỉ .Tới nó còn bị giọng hát của Tiến hút nữa là ....tới phiên nó hát thì ...ấp a ấp úng ,lúng túng vô cùng vì giọng nó thì cứ như là con vịt đực ấy không được hay lắm nhưng dù sao ai cũng hát nên nó cũng phải rống một đoạn ,khi nó rống lên bài My love quen thuộc của Westlife mà nó thích nhất thì kế bên Tiến cũng hát theo như muốn làm tan tiến ồ ồ trong tiếng hát của nó làm bài hát trở nên hay hơn ,trời nó hát mà nó thấy cả trường như đang lắng nghe vậy thật làm nó xúc động đến bức xúc luôn .Mà nó phải công nhận là giọng nó với giọng của Tiến phối hợp ăn ý dễ sợ ,nó cảm thấy Tiến đáng chú ý hơn và nó quan tâm đến Tiến hơn nữa.

Khi ra về ,Tiến bảo nó ra cổng chờ ,nó vừa đi vài bước thì nó nghe có 1 nhỏ cùng khối nói chuyện với Tiến.
Anh chở em về trường nhé-nhỏ nói:

Nhưng anh mắc chở người khác rồi_ Tiến nói
Anh chở em về đi ,em quen với anh _nhỏ nói tiếp
lúc này nó quay lại nhìn mặt nhỏ trong đầu nó nghĩ "con nhỏ này mặt cũng dày lắm ,ăn nói trắng trợn quá " nhưng khi nó nhìn thấy nhỏ thì trông nhỏ cũng đâu đến nỗi mà làm gì ghê vậy _nhỏ này chắc cũng có mới nối cũ quá .Rồi nó nghe Tiến trả lời.

Chở về thì được nhưng quen nhau thì miễn.

Nó nhìn thấy mặt nhỏ ngượng lên đỏ bừng rồi đi ra trước cổng leo lên xe của cô bạn đợi sẵn .Nó đi ra trước cổng đợi Tiến ,bây giờ nó mới bắt đầu để ý đến Tiến nhiều hơn ,chú ý quan tâm nhiều hơn ,và càng để ý nó càng biết Tiến yêu nó thật nhiều nhưng nó thì đáp lại chẳng bao nhiêu.

Trên đường về Tiến rủ nó đi ăn trước khi về thì nó đã vội vã từ chối nhưng Tiến không đồng ý ,anh ta chở nó vào 1 quán ăn nhẹ rùi nói nó xuống ăn rồi về ,vi vậy nó đành phải xuống ăn ,nó nghĩ "chẳng lẽ giận ,bỏ đi à ,thật trẻ con" ....mọi chuyện diễn ra tốt đẹp và ngày hôm ấy lại kết thúc và cũng giống như mọi hôm nó bắt đầu nhớ.

Nó nằm nghĩ vẫn vơ về 1 ngày trôi qua ,dường như thời gian nó dành để nghĩ về người ấy ngaycàng ít dần thay vào đó là thời gian nó dành để nghĩ về Tiến ,những hành động đối xứ quá tốt của Tiến đối với nó là dấu hiệu của đèn xanh .Nó 1 phần cũng thinh thích ,1 phần cũng găng gượng lại cái cảm giác ấy ,nhưng biết sao giờ việc gì đến sẽ đến và nó rơi vào giấc ngủ với 1 nụ cười mỉm trên môi đầy thích thú với 1 ngày thú vị vừa qua .

Ánh sáng nhẹ nhè len vào phòng nó ,cái lạnh của sương đêm đang mất dần ,tiếng chim đã ngân lên rộn rã hoà với tiếng nói ,tiếng rao hàng quen thuộc nơi nó ở .Nó choàng người thức giấc ,nó vui vẻ chuẩn bị cho một ngày đầy hứa hẹn...Hôm nay nó phải đi thăm các bà mẹ Việt nam anh hùng gần phường nơi các chiến sĩ mùa hè xanh trường nó đóng quân .Nó đóng quần áo tươm tất và chuẩn bị dắt chiếc xe đạp ra thì mẹ nó từ ngoài cửa nói vọng vào "con có bạn tìm kìa" .Nó vẫn còn tư lự không biết ai tìm nó vào giờ này,nhưng khi bước ra tới cửa thì gương mặt xa lạ nhưng cũg thân quen ,gương mặt nó vẫn mong nhớ nhưng đôi khi lại không mong nhớ đó không ai khác ngoài Tiến ,Tiến nói "Để anh chở đi cho ,đi xe đạp thì có mà tới mai mới tới ",nó có vẻ không thích nhưng trong lòng lại cảm thấy thinh thích ,thật là khó tả

1 tuần... rùi 2 tuần... cuối cùng những ngày đi chiến dịch mùa hè xanh của nó cũng đã kết thúc ,cuộc hội quân tại thành đoàn là 1 ngày rất vui (đó là do nó nghe kể vậy thôi ) bó rất háo hức mong chờ đến ngày đó và tất nhiên không riêng gì nó mà ngay cả Tiến cũng đang trông ngóng đến ngày khao quân tại thành đoàn .Và ngày ấy cũng đã đến ,trời mới vừa sáng nên lớp sương còn nhìn thấy rất rõ ,không hiểu tại sao hôm nay nó dậy thật sớm ,do nó nôn đến buổi chiều ,đến lúc đi dự tiệc khao quân hay là vì một lý do nào hay ho hơn vậy thì nó không biết ,Nó đi đi lại lại với cảm giác đang nôn nao trong lòng không hiểu vì cái gì nữa ,điều này đôi lúc cũng làm nó bực mình .Nó vừa định bước vào giường nằm nhưng nó lại nhìn thấy 1 bóng người sắp bước qua ,tướng đi trông rất quen thuộc ,nó tưởng chừng như cái dáng hình ấy nó sẽ không bao giờ gặp lại nữa nhưng ...đây có phải là sự thực không -nó tự hỏi .Người ấy đang đi qua và ngoái đầu lại nhìn nó và cười làm nó đứng chết trân tại chỗ và chỉ nghĩ về người ấy .Phải chăng nó đang mơ -nó lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần .Hình ảnh làm nó rung động lần đầu tiên đã mất tăm gần 2 tháng mà giờ này lại xuất hiện ,xuất hiện vào lúc nó và Tiến gần như vô cùng thân thiết ,thân thiết đến nỗi nó nghĩ nếu người ấy không xuất hiện thì nó tưởng chừng ngay chiều nay nó nói yêu Tiến rùi .Nhưng tại sao người ấy lại xuất hiện ngay lúc này sao người ấy không biết mất và mang theo những rung động lần đầu ấy của nó ,và nó phải nghĩ ,nghĩ thật nhiều .....

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Copyright © Third World