CẦU VỒNG (Chap 57)

Sau cuộc nói chuyện với bác Hùng , khuôn mặt Lâm vẫn không thay đổi_vẫn lạnh lùng thản nhiên nhưng lại có sự bình yên trong đôi mắt đen nháy . Lợi dụng việc Lâm đặt hận thù sang một bên để làm vui lòng người đã mất , tôi nói vun vào cho lão Hưng :

- Đúng thế . Nếu không mở lòng sao biết được người ta thật lòng hay giả dối - Đấm nhẹ vào ngực nó , tôi chun mũi – Phiêu lưu mạo hiểm là sở thích của mày mà .

Rất dã man , Lâm kéo mạnh hai má tôi ra :

- Biết mày cố tình suy diễn câu nói của tao . Nhưng không sao ! Tao bắt đầu thấy hứng thú …

~~~~~~~~~~~~~~~~

- Lâm ra ngoài từ sớm rồi Thư - Mỉm cười dịu dàng , dì Lan vẫy tôi lại - Lại đây với dì .

- Dạ - Sà xuống cạnh dì , tôi nhí nhảnh – Lâm đi một mình hả dì ? Hay có anh Hưng theo ?

- Hình như nó không vui vì cậu Hưng đi theo , hai người không phải bạn bè sao con – Đôi mắt lo lắng làm tôi mỉm cười trấn an .

- Không có đâu dì . Tại tính Lâm luôn lạnh lùng thôi .

- Ừ ! Lạnh lùng đến tàn nhẫn . Nhưng dì không trách nó …

Lúc này tôi không biết nói gì , mọi lời an ủi đều vô dụng . Hơi mỉm cười vì vẻ bối rối của tôi , dì vỗ nhẹ vào má tôi :

- Mà thôi . Con đi chơi đi Thư ! Dì biết con có nhiều bạn bè cần thăm hỏi .

Cười toe với người phụ nữ hiểu biết , tôi đi bộ đến chợ Lũng . Giờ này cũng kết thúc phiên chợ rồi . Chợ thường bắt đầu họp vào lúc 3 giờ hay 4 giờ sáng vào mùa hè và từ 4 đến 5 giờ vào mùa đông . Vào buổi chiều ngày hôm trước, mọi người ra vườn tỉa hoa , cắt chúng rồi xếp thành từng chồng. Công việc này làm lúc 4 rưỡi hay 5 giờ chiều và là 6 giờ vào mùa hè. Sau đó họ ngồi phân ra những bông đẹp và xấu và bó chừng 50 đến 100 bông vào một bó, những bông đẹp nhất được để riêng ra để bán theo dạng cắm hoa. Tiếp theo để nó trong nhà nơi khuất gió và dùng vải ẩm phủ lên . Sáng hôm sau, mẹ chị và em gái sẽ dậy thật sớm để kịp giờ chợ. Buổi chợ kết thúc vào lúc 8 giờ sáng , riêng ngày tết thì cả ngày luôn còn 8/3 thì chỉ tới trưa thôi. Sau khi kết thúc phiên chợ những người bán hết sẽ về nhà, còn một số khác lại gánh hoa đi “chợ” . Nhưng lúc này chợ là chỉ nơi một số người bán hoa hay tập trung lại để bán hàng, trước cổng chợ hoặc là bán rong - đều gọi là đi chợ .

Đi qua chợ là đến cửa hàng Hoa An , tôi thản nhiên bước thẳng vào sân . Tính hù anh Jack nhưng giọng the thé của một cô gái trong nhà làm tôi dừng lại :

- Đấy ! Tao đoán không sai mà – Mái tóc dợn sóng màu nâu nhạt không thể che được đôi mắt ẩn chứa tia ghen ghét của Thuý - Vậy mà lúc nào cũng nói yêu . Yêu mà lén lút hẹn hò thế hả ?

Vài người xuất hiện phía cổng tò mò chỉ trỏ , cũng có người đã nhận ra tôi . Khoang tay trước ngực , tôi nói thật bình thản :

- Chị không nên to tiếng như thế . Cũng nên nể mặt anh Jack .

- Tao là vợ sắp cưới , tao có quyền nói - Sấn sổ bước đến trước mặt tôi , chị ta vung tay lên - Không cho mày bài học không được !

Rất bình tĩnh , tôi mở to mắt nhìn bàn tay đang lao tới nhưng chưa kịp nghiêng người tránh thì nó đã bị giữ lại :

- Chị thử chạm tới nhỏ Thư coi !

Tiếng gầm đe doạ làm Thuý rụt vội tay lại sợ sệt . Như nhìn thấy hung thần , chị ta lắp bắp :

- Cậu … Cậu Lâm ! Tại con nhỏ này quyến rũ anh Jack nên tôi mới …

- Chị phát ngôn cẩn thận – Tôi quắc mắt lên làm Thúy im bặt - Từ trước tới nay vì nể anh Jack nên mới bỏ qua . Chị còn buông những lời thiếu suy nghĩ , tôi không để yên đâu .

- Xin lỗi Thư ! Anh thực sự xin lỗi - Tiếng anh Jack vang lên phía sau làm mọi người quay lại – Thúy ! Em thật hồ đồ .

- Tôi nói sai sao ? Vừa về đến đây cô ta đã…- Đôi mắt giận dữ của anh làm chị ta mím môi quay ngoắt vào nhà - Được ! Tôi biết thân phận mình mà .

Mới bước được mấy bước , Thúy quay lại chỗ Lâm cười xu nịnh :

- Cậu Lâm à . Xin cậu đừng nói lại chuyện hôm nay với ông chủ . Đây là việc riêng nên…

- Chị yên tâm ! Tôi không liên quan đến việc kinh doanh của cha tôi - Nụ cười nhẹ nhõm của Thúy vụt tắt khi Lâm tiếp tục – Nhưng tôi cảnh cáo chị , nhỏ Thư mất một sợi tóc thì chị nên bảo gia đình nên dọn đi nơi khác .

- Vâng . Vâng . Tôi cảm ơn cậu - Trước khi đi vào , chị ta còn chiếu tia không thiện cảm vào tôi nữa .

Lắc đầu nhìn dáng ngoe ngoắt của chị ta , tôi hỏi anh Jack :

- Anh vẫn chưa thoát khỏi chị ta sao ?

- Chữ tình có nhiều điều khó giải thích lắm - Thở dài rồi anh Jack nhìn tôi bối rối – Anh xin lỗi đã để em vướng vào những chuyện vớ vẩn này .

- Em không giận đâu – Là chuyện đã xảy ra nhiều lần khi tôi còn ở Hải Phòng nên tôi cũng không thấy phiền – Anh vào nhà đi . Không lại có “ chiến tranh lạnh” bây giờ .

Chun mũi làm mặt xấu khi anh vẫn đang nhìn tôi khó xử :

- Với em mà anh còn khách sáo ? - Đẩy người anh , tôi nhắc nhở - Làm cho khéo . Mối tình gần năm năm không nên mất vì máu hoạn thư .

Cười trừ với tôi rồi anh bước vào nhà . Lúc này Lâm mới lên tiếng nhận xét :

- Không biết loại người chua ngoa đanh dá , không biết suy xét mọi việc như chị ta có gì hay mà Jack thích ?

- Thì tao cũng đâu có hiểu người lạnh lùng kiêu ngạo như mày có gì hấp dẫn mà nhiều người chết ?

Đáp lại giọng xỏ xiên là tiếng cười trong cổ của lão Hưng :

-“ Bí mật trái tim” làm sao nhỏ hiểu được .

Như không nghe thấy , Lâm thản nhiên bước qua mặt lão :

- Về Thư !

Lóc cóc chạy lên , tôi khoác tay nó :

- Sáng nay mày đi đâu thế ?

- Tao đi thăm mẹ - Lâm vẫn bước đều dù bên đường có vài người tò mò nhìn theo – Trong vườn có mấy bông hồng vàng rất đẹp , tao nghĩ mẹ sẽ vui .

Tôi ôn tay nó chặt hơn như muốn truyền sự đồng cảm sang . Việc Lâm xuất hiện ở đây là chuyện mới lạ . Bác Hiền mất đi , cha con bất hoà , việc này đã là vụ xì căng đan lớn nhất ở đây . Cũng không có gì lạ , việc kinh doanh của bác Hùng khá rộng lớn , số công nhân trong nhà máy sản xuất hoa khô đa phần là người dân vùng này . Ngay như Thuý , cả nhà chị ta đều làm trong nhà máy , đó là Lý do chị ta có thái độ khép nép trước Lâm .
Một người nhảy xổ chắn trước mặt làm tôi kéo tay Lâm vòng sang đường khác . Cũng nhanh không kém , hắn ta chặn lại :

- Em về sao không nói với anh ? - Nụ cười cợt nhả của hắn làm tôi thấy lượm giọng – Hay em vẫn giận chuyện ngày trước ?

Tiến tới , hắn đưa tay vuốt má tôi nhưng bàn tay thép của Lâm đã giữ lại . Bằng một động tác thuần tục , Lâm bẻ chéo tay hắn ra sau và gằn giọng :

- Bỏ bàn tay nhơ bẩn của mày ra – Lâm kéo mạnh hơn làm hắn hét lên đau đớn - Nể tình anh Quý , tao đã tha mày nhiều lần . Hôm nay thì…

- Lâm ! Bỏ nó ra – Đã lấy lại bình tĩnh , tôi nhìn Lâm ra hiệu – Đánh nó cho bẩn tay .

Sau cái lẳng tay của Lâm , hắn ngã xuống đường . Tôi bước đến trước mặt rồi nhấn mạnh từng chữ :

- Lần sau không cần thằng Lâm , mà chính tao sẽ làm . Mày nên cẩn thận !

Nói xong tôi bước đi thật dứt khoát . Nhưng hắn đâu phải đứa con nít nói là nghe , tiếng hét đe doạ đuổi theo tôi :

- Em sẽ thuộc về anh . Không lâu đâu !

Cười khẩy , Lâm bước song song tôi trong im lặng . Lão Hưng ngoái lại nhìn rồi khều nhẹ tôi :

- Sao tao không hiểu gì hết . Thằng đó là ai mà nghe giọng anh chị thế ?

- Loại người chỉ được cái miệng , không đáng bận tâm .

Câu giải thích của Lâm càng làm lão Hưng ngơ ngác hơn . Thấy cũng không cần giấu , tôi từ tốn nói :

- Đó là Hải , học cùng cấp ba với em . Không hiểu sao lên lớp 12 nó giở chứng đòi cưới em – Hơi nhún vai , tôi nhớ lại những ngày tháng bị làm phiền – Đã mấy lần bị công an cảnh cáo vì tội quấy rối và đe doạ em . Nó không xấu , chỉ có điều hơi điên thôi .

- Điên vì tình – Lâm tiếp lời tôi thật tỉnh bơ – Không vì nể anh Quý , thằng đó đã tạm trú trong bệnh viện suốt đời rồi .

- Cả mày nữa – Lườm Lâm , tôi nói giọng không vui - Đừng có vì tao mà lại lên đồn uống trà nữa nhé .

Vò đầu tôi làm mái tóc rối mù , Lâm cười vui vẻ :

- Chứ tại ai ? Tao không đấm nó thì người lên đồn đã là mày rồi .

Cười khoe răng , tôi cầm tay Lâm bóp nhẹ thay lời cảm ơn . Lão Hưng vẫn đi bên cạnh với sự im lặng . Qua nụ cười nhẹ nhàng , tôi biết lão vui trước tình bạn giữa tôi và Lâm .
Sau bữa cơm lão Hưng biến đâu mất dạng , tôi chạy loanh quanh khắp nhà nhưng vẫn không tìm thấy . Lúc chạy qua phòng bác Hiền , tôi thấy Lâm đang ngồi lặng lẽ trên giường . Nó lại đang mân mê khung ảnh hai mẹ con với gương mặt trầm lặng . Tôi sẽ đứng yên nhìn nó nếu chị sen không báo có người tìm .
Nhảy hai bậc một , tôi chạy xuống nhà với dấu hỏi to trong đầu . Ai vậy nhỉ ? Hay anh Jack ?
Người đang chờ tôi trong phòng khách là anh Quý . Vẫn nụ cười đôn hậu như ngày nào , anh nhìn tôi thân thiện :

- Lâu không gặp . Em vẫn khoẻ chứ ?

- Dạ , em khoẻ - Cười thật tươi , tôi mời anh ngồi rồi hỏi – Sao anh biết em về mà qua ?

- Người dân ở đây , ai mà không biết cậu chủ của gia tộc Đinh Hoàng đã về - Chị sen mang nước lên làm anh mỉm cười nhẹ .

Đẩy ly nước đến trước mặt anh , tôi mời :

- Anh uống nước đi !

Gật nhẹ đầu , anh vào vấn đề chính :

- Anh qua đây để xin lỗi em . Vừa nãy bác Tư nói anh mới biết . Anh thay mặt Hải xin lỗi em .

- Không sao đâu anh . Hải chưa làm gì em - Nhớ đến khuôn mặt nhăn nhó của Hải khi bị Lâm bẻ tay , tôi cười nhẹ - Em cũng không ngờ Hải vẫn thế .. đã hai năm trôi qua .

-Ừ , nó mấy lần trốn lên Hà Nội tìm em nhưng đều bị anh bắt về ngay .

Tôi thực sự ngỡ ngàng trước sự thật này . Hồi cấp ba đúng là Hải rất yêu tôi và mấy lần đã đe doạ nhưng…con tim có lý lẽ riêng của nó . Có phải ai yêu mình là phải đáp lại đâu , vậy còn gọi gì là tình yêu nữa .

Giọng hiền lành của anh Quý làm tôi ngẩng lên :

- Sao Thư không đưa bạn trai về ? Thư hạnh phúc bên người yêu , biết đâu Hải sẽ bỏ cuộc .

- Em xấu xí vô duyên thế này , ai yêu hả anh ? - Nhoẻn cười , tôi pha trò .

- Tại em không để ý thôi . Có rất nhiều trái tim đang chờ cái gật đầu đồng ý của em .

Đôi mắt anh làm tôi hoang mang … tia sáng trong đó rất giống mắt Duy…không nhẽ …Thái cũng hay nhìn nhưng gần đây tôi mới nhận ra những tia sáng kỳ lạ trong đó . Có lẽ cặp kính áp tròng đã che đậy một cách khéo léo . Còn Duy và anh Quý đều nhìn tôi qua đôi mắt màu đen của mình…những tia sáng , những tình cảm hiện lên rất rõ ràng .
Cố gắng không làm tổn thương người tốt như anh , tôi lựa lời khéo léo :

- Con tim có tiếng nói của nó , có phải muốn gật đầu là được đâu anh .

Mỉm cười như biết trước câu trả lời , giọng anh vẫn bình thản :

- Đó là lý do những trái tim chân thành luôn cầu chúc em được hạnh phúc – Hơi mỉm cười khi anh trở về vấn đề chính - Hải có thái độ như vậy cũng chỉ vì quá yêu em . Anh không dám xin em tha thứ nhưng anh hứa sẽ khuyên bảo nó .

Nhìn người đàn ông trước mặt , tôi không khỏi khâm phục . Cha mẹ mất sau cơn bạo bệnh , anh một mình làm việc nuôi đứa em kém 12 tuổi . Giờ đã là cảnh sát khu vực nhưng luôn vất vả với đứa em ham chơi hơn ham học . Vì Hải mà anh chưa lập gia đình , và tôi lại là một nhân tố tạo nên điều đó .
Mỉm cười , tôi nói nghiêm túc :

- Em không giận cũng không ghét nhưng anh bảo Hải nên dừng lại . Anh cũng biết tính Lâm rồi , nó thương em đến mức có thể giết người .

- Cảm ơn em . Anh hiểu - Đứng lên , anh bắt tay tôi – Anh phải về rồi . Chúc em có những ngày vui vẻ trên mảnh đất hiếu khách .

Trước khi cánh cổng sắt nặng nề đóng lại , tôi nói một câu đầy hàm ý :

- Anh Quý à . Những gì biết chắc không nắm giữ được thì nên buông thả , lúc đó mới biết nhiều thứ còn đẹp và tuyệt vời hơn .

Nhưng anh cũng như Duy , cũng nhìn tôi với đôi mắt cố chấp :

- Anh đã buông nhưng khi gặp lại mới biết mình không thể . Tình cảm làm người ta cố chấp lắm Thư .

Con dream đưa anh khuất sau con đường đầy bụi , nhưng nó làm tôi thấy buồn . Sao tình cảm làm con người cố chấp và mù quáng thế ? Hải , Duy rồi đến anh Quý , biết là vô vọng sao còn níu kéo ? Tôi không thích mình là người mang nỗi buồn đến cho người khác , dù là vô tình ….Thở dài khép cổng lại thì con toyota dừng ngay trước mặt :

- Làm gì nhỏ đứng đây – Lão Hưng cười toe toét hỏi tôi .

- Ngắm xe cộ qua đường – Nhí nhảnh , tôi mở rộng của cho lão điều khiển xe vào sân .

Dì Lan bước xuống xe thật nhẹ nhàng rồi quay sang hỏi tôi :

- Từ trưa đến giờ , bác Hùng có kêu mệt không Thư ?

- Dạ không !

Nhận được câu trả lời vừa ý , dì cười nhẹ nhõm :

- Để dì vào với ông ấy .

Chờ mái tóc dài khuất sau cánh của , tôi chạy lại chỗ lão Hưng :

- Anh đưa dì Lan đi đâu mà về muộn thế ?

- Ra mộ cô Hiền – Lão đang ngẩng đầu nhìn lên tầng làm tôi nhìn theo hướng mắt .

Dù thoáng qua nhưng tôi vẫn kịp nhận ra Lâm đang đứng bên của sổ nhìn xuống . Tấm rèm bị kéo mạnh , bóng người hoàn toàn biến mất sau cánh cửa . Cất giọng thảm não , lão Hưng thất thiểu đi vào nhà :

- Đúng là “ tình ngay lý gian” , vụ tối qua chưa xong giờ lại đến vụ này…

Cười khúc khích tôi chạy theo bén gót . Đúng như lời cằn nhằn của lão Hưng , bữa ăn trôi qua trong im lặng . Lão Hưng cũng lạ , không một lời giải thích nào về việc đi cùng dì Lan làm Lâm càng tỏ ra khó chịu . Sự khó chịu của nó nhân đôi khi lão bước vào phòng bác Hùng với nụ cười rất tươi . Sau 28 giây 3 tíc tắc , Lâm quay sang tôi kèm theo giọng nói tự chủ :

- Nhậu với tao !

- OK !

Đúng là bữa nhậu của hai đứa tửng , một chai rượu , một chiếc cốc và không đồ nhắm . Uống cạn ly rượu , Lâm rót tiếp và đưa tôi :

- Hơi mạnh nhưng đã có tao . Trăm phần trăm !

Nghiêng đầu cười duyên , tôi đón lấy uống cạn . Sau vài lần như thế , tôi nằm gối đầu lên đùi Lâm :

- Trăng sáng và đẹp quá !

- Trăng sáng nhưng không đẹp bằng nụ cười của mày - Một tay cầm cốc rượu , một tay Lâm vuốt nhẹ tóc tôi .

-Ha ha..- Tôi cười lớn theo lời khen không chau chuốt của nó .

Đang ở trên sân thượng nhưng mùi hương ngọt ngào đầy kiêu sa của những bông hồng vẫn nương theo gió lan toả rồi bao lấy hai đứa . Dưới ánh trăng , khuôn mặt lạnh lùng của Lâm thật đẹp . Nhìn từ góc độ nào tôi cũng phải công nhận Lâm có vẻ đẹp rất liêu trai . Một nét đẹp làm say đắm lòng người , tôi thực sự không dứt mắt được đôi môi luôn nhếch lên đầy kiêu ngạo .

Búng nhẹ vào mũi tôi , Lâm hỏi :

- Nhìn gì ?

- Tự nhiên tao nhớ lại hồi cấp ba - Những hình ảnh thật đẹp của thời học sinh từ từ tràn về trong ký ức ….

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Copyright © Third World